Ba mình thất kinh nhìn Tú bị bắn chết. Ông đau đớn gào lên tên anh, nhưng tiếng gào của ông chỉ là những tiếng ú ớ phát ra bên ngoài vì bị miếng giẻ chặn lại. Những người còn lại rướn người lên về phía Tú như muốn lại gần xác anh, nhưng bọn polpot đã lấy chân đè lên người họ khiến họ không thể nhúc nhích được. Ba mình nhìn tên lính vừa rồi đã giết Tú bằng một ánh mắt căm hận, nếu ông không bị trói, nếu như ông không bị thương thì có lẽ tên lính đó đã bị ông nhào tới banh xác hắn ra...
nhưng bây giờ, những thứ ông và mọi người có thể làm chỉ là ú ớ những tiếng lí nhí trong miệng mình, và quằn quại thân mình để có thể bò tới được xác của Tú đang nằm hy sinh ở đó. Tú vẫn đang nằm ở đó, đôi mắt anh nhắm lại cứ y như anh chỉ đang ngủ mà thôi... khoé miệng anh vẫn đang mở, giống như anh đang cười một nụ cười mãn nguyện.
Nhưng có lẽ bây giờ, Tú sẽ không thể tiếp tục đồng hành cùng với mọi người được nữa, không thể nào hành quân cùng với cả nhóm và trải qua những chuyện như lúc trước nữa, vì Anh đã chìm vào một giấc ngủ dài, một giấc ngủ ngàn thu... Ba mình khi đó đã oà khóc lên, những tiếng nức không thể thoát ra bên ngoài được. thay vào đó là dòng nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt ông vì tiếc thương cho một người đồng đội nữa đã ra đi... mà trước khi hy sinh anh còn chưa kịp nói một lời trăn trối nào.
Một tên chỉ huy polpot khác tiến tới chỗ của Hào. Hắn ta lấy bàn chân của mình đạp lên mặt Hào rồi giật luôn cái giẻ trong miệng anh ra. Tên chỉ huy liền cúi xuống hỏi:
-" Những người còn lại đâu, tụi bay chỉ có nhiêu đây thôi sao" .
Hào căm hận nhìn tên chỉ huy rồi quát lên:
-" lũ khốn bọn mày tại sao lại có thể tồn tại trên đời này được chứ. Sao tụi bay không đi xuống địa ngục đi. Lũ khốn".
Tên chỉ huy phá lên cười:
-" ở tình thế này tao nghĩ chắc người xuống địa ngục lại là tụi bay đấy. haha".
Hào ngay lập tức buông ra những câu chửi với tên chỉ huy. Hắn tuy nghe chửi rất thậm tệ nhưng mặt hắn vẫn biểu hiện rất bình thường. Tên chỉ huy kêu:
-" mày cũng lì nhỉ, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn tỏ vẻ anh hùng nhỉ. Nhưng không sao, dù sao cũng bắt được tụi bay rồi, sớm muộn gì thì chúng mày cũng khai ra tất cả thôi".
Hào hét lên:
-'' lũ chúng mày thì hay ho gì. Chỉ là chúng mày cài người vào hàng ngũ của chúng tao nên mới bắt được tụi tao thôi. và còn một chuyện nữa, tụi tao sẽ không khai ra bất cứ điều gì đâu, đừng hòng đắc chí với tao. Nếu chúng tao có bị giết thì sẽ còn những người đồng đội của chúng tao sẽ giết tụi mày để trả thù cho bọn tao, lũ khốn ạ".
Tên chỉ huy kia bỗng ngạc nhiên, hắn hỏi lại:
-" Cài người???".
Như chợt nhớ ra điều gì, tên chỉ huy cười phá lên rồi nói to:
-" ý mày là người này???" .
Nói xong, hắn ta kêu to:
-" Sĩ quan Lab, mời cô ra đây!!" .
Sau lời nói của hắn, từ phía chốt trực một người phụ nữ mặc quân phục khmer đỏ bước ra và đi tới chỗ mọi người đang bị trói.. và ngay từ khi người phụ nữ đó bước ra dưới ánh đèn, mọi người bàng hoàng nhận ra, bà ta chính là bà chủ quán nước dưới chân dãy núi mà lúc trước họ đã từng ghé vào... Bà ta cất tiếng nói trước sự ngỡ ngàng của mọi người:
-" chắc tụi bay không ngờ đúng không. Tao chính là nữ sĩ quan tình báo, và hơn thế nữa, chính tao đã theo dõi tụi mày từ lúc tụi mày ghé vào chỗ tao rồi. Tụi mày đừng tưởng tụi mày có thể qua mắt được tao bằng những bộ đồ tả tơi đó hả, haha. Tao đã nhận ra tụi bay từ lúc tụi bay vừa bước chân vào quán, nhưng vì muốn để xem coi tụi bay còn người nào ở phía sau hay không, nên tao đã bỏ thêm vào thức uống của tụi bay những gói hoá chất gây ảo giác để tụi bay không thể tìm thấy lối thoát khỏi dãy núi , để xem còn bao nhiêu tên nữa tới cứu tụi bay. Nhưng không ngờ tụi bay vẫn có thể thoát ra được, Tốt lắm tốt lắm... haha. Nhưng dù tụi bay có thoát ra thì tụi tao vẫn theo sau tụi bay thôi, và khi tụi bay đến căn nhà kia, thì tụi tao mới biết được tụi bay vẫn còn người. Đúng là suy đoán của tao không sai mà... thế là tụi tao sẵn dịp xử lý luôn tên kia haha" .
Hào hét lên:
-" tao không ngờ mày lại là 1 trong số chúng, mày hay lắm. mày đã làm gì anh ta. mày đã làm gì Hoàng??".
Nữ sĩ quan kêu một tên lính mang một cái bọc tới, sau đó bà ta banh cái bọc ra trước mặt mọi người.Và khi cái bọc được banh ra, mọi người thất kinh khi nhận ra cái đầu của Hoàng đang nằm trong đó. Anh ta đã bị chặt đầu, trong khi đôi mắt của anh vẫn mở trừng trừng như vẫn chưa biết mình đã chết.
Hào hét lên :
-" lũ khốn nạn. Tụi bay là người hay là cầm thú".
Tên chỉ huy khi nãy liền đi tới và đá vào bụng Hào. "hự", Hào đau đớn quằn người lại vì quá đau... Tên chỉ huy cười mỉm rồi lại đi tới chỗ Tâm vẫn đang bất tỉnh. Hắn ngồi xuống vuốt mặt cô rồi cười nham hiểm:
-" cô gái này được đấy, có thể về làm tôi tớ cho tao haha".
Hào đau đớn quát lên:
-" lũ chó, mau tránh xa cô ấy ra. tụi bay muốn làm gì tao cũng được, hãy tránh xa cô ấy ra".
Tên sĩ quan nhìn Hào rồi cười phá lên:
-" chà, tình yêu thời chiến à. lãng mạn đấy, nhưng yêu đương làm gì khi tụi bay sắp xuống mồ rồi".
Chợt một tên lính chạy ra nói với tên chỉ huy:
-" con nhỏ đó hình như sắp chết rồi, hồi nãy tôi có kiểm tra qua. Hơi thở của nó yếu lắm".
Tên chỉ huy tặc lưỡi:
-" tiếc thật, đẹp thế mà lại chết uổng quá"
Nghe đến đây Hào như điên lên . anh cố nhoài người về phía Tâm và hét lên:
-" không, Tâm ơi, em đừng chết, em đừng bỏ anh lại mà Tâm. Em ơi!!!".
Tâm vẫn nằm bất động và không có một chút cử động, nước mắt Hào lúc này càng chảy ra nhiều hơn, anh cố gắng rướn người về phía chỗ cô đang nằm nhưng không thể... mọi thứ giờ đây với anh hoàn toàn bất lực... Tên chỉ huy kia lại đi tới chỗ của Hào, hắn gằn giọng:
-" tao hỏi lại lần nữa, mày có khai không??".
Hào quát lên:
-" tao không nói, xem tụi bay có thể làm gì. Giết tao đi, giết tao đi lũ diệt chủng".
Tên chỉ huy cười khẩy, hắn kêu một tên lính gần đó đưa cho hắn một cây dao dài. Sau đó hắn mang con dao đặt lên cổ Hào rồi nói:
-" mày gan nhỉ. Nhưng thôi, cuộc vui kết thúc ở đây, để tao cho mày đoàn tụ với con nhỏ kia".
tên chỉ huy giơ cây dao lên cao rồi nhắm thẳng hướng cổ Hào chặt xuống. " vụt", tiếng lưỡi dao xé gió vụt thẳng xuống. Hào nhắm mắt lại chuẩn bị chờ cái chết đang đến với mình. " Đoàng", tiếng súng ở đâu đó phát lên khá to, ngay sau tiếng súng, tên chỉ huy bỗng đổ người sầm xuống chỗ Hào đang bị trói. Hào và mọi người lúc này vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra, thì bỗng nhiên từ 4 phía xung quanh họ vang lên nhiều tiếng súng nữa, cùng với đó là tiếng hét của nhiều người:
-" xung phong"..
Từ 4 phía, vô số những người chiến sĩ Việt Nam ùa ra và xả đạn tới tấp vào những tốp lính polpot đang đứng tụ tập gần nơi cả nhóm đang bị trói. Vì quá bất ngờ, những tên lính không kịp trở tay nên lần lượt bị ăn những phát đạn vào người và thay nhau ngã chết. Vì mọi người đang nằm ở dưới đất nên những đường đạn không bắn trúng họ. Cứ thế, càng lúc càng nhiều chiến sĩ ùa ra và bắn vào đoàn lính polpot. Có những tên kịp giương súng lên bắn lại về phía những người chiến sĩ kia, nhưng chỉ vừa bắn được 2 3 phát thì bọn chúng cũng lần lượt nằm xuống. Trong tình thế lộn xộn, người đàn bà đã hại cả nhóm bèn lẩn trốn vào những chỗ khuất và mất dạng.
Chỉ khoảng vài phút sau, những tên lính khmer đỏ đã bị tiêu diệt hết. Những người chiến sĩ Việt Nam và có cả những người lính campuchia chống chính phủ chạy tới tháo gỡ dây trói cho tất cả họ rồi đi kiểm tra xác của bọn polpot xem có tên nào còn sống hay không. Một sĩ quan có quân hàm trung tá, chạy tới đỡ những người còn sống trong nhóm lên. ông ta nói:
-" xin lỗi các anh, chúng tôi đến trễ. vì nguồn tin báo về quá chậm. Các anh có phải là những đơn vị đến tiếp viện không???".
Hào không nói gì mà chạy tới ôm người Tâm và đỡ cô dậy. Còn ba mình thì trả lời:
-" thưa đồng chí. chúng tôi là những người còn lại ở các đơn vị đến tiếp viện vào cuối tháng 4. Chúng tôi chỉ còn có nhiêu đây người thôi. Đồng chí làm ơn kêu quân y tới nhanh dùm được không, những người ở đây đang nguy kịch lắm".
Viên trung tá liền cho gọi thêm vài nhân viên quân y tới và kiểm tra cho mọi người. Sau đó bọn họ chạy tới báo cáo:
-" báo cáo, có 1 đồng chí đã hy sinh, một cô gái đang trong tình trạng nguy kịch. xin phép đưa về doanh trại để tiến hành cứu chữa ngay lập tức".
Viên trung tá gật đầu rồi liền nói:
-" mọi người mau đưa những đồng chí này về doanh trại ngay lập tức. phải gắng hết sức cứu chữa họ".
Nhưng khi viên trung tá vừa ngắt lời, thì bỗng Thành lao tới chỗ ba mình và la lên:
-" mọi người cẩn thận".
"Đoàng",1 tiếng súng colt nổ ra vang vọng giữa màn đêm. Ba mình bị Thành xô ngã sõng soài, và liền ngay sau đó, Thành chỉ khẽ kêu lên 1 tiếng" aaa" rồi anh ngã xuống đất. Ba mình liền ngồi dậy đỡ Thành dậy rồi la lên:
-" không, Thành ơi, sao anh lại làm như vậy chứ. Thành ơi, anh có sao không??. "
"đùng đùng đùng", hàng loạt tiếng súng của những người chiến sĩ nổ ra và bắn vào chỗ phát ra tiếng súng vừa rồi. " á", tiếng hét thất thanh của một người phụ nữa bỗng vang lên rồi im bặt. Ngay sau đó những người chiến sĩ chạy đến một bụi cỏ khá xa khu đó và kéo lê một cái xác đến chỗ viên trung tá. Vừa kéo tới nơi , ba mình liền nhận ra chính là mụ sĩ quan khi nãy, mụ ta đã chết, mắt vẫn trợn ngược lên. Trọng liền chạy tới chỗ Thành để xem anh như thế nào, nhưng khi xem qua cho Thành thì anh chỉ nhìn ba mình rồi ngậm ngùi lắc đầu .
Viên Trung tá ra lệnh cho mọi người đưa những người bị thương lên cáng và sử dụng những xe jeep của bọn polpot để di chuyển về doanh trại, về phần Vũ thì anh xin một nhóm chiến sĩ theo mình và dẫn cả vợ Hoàng để tìm lại xác Hoàng. Một lúc sau, cả nhóm đã được đưa về tới một khu doanh trại khá lớn nằm sâu trong một cánh rừng lớn.
Những viên quân y tức tốc đưa Thành và Tâm vào khu bệnh viện dã chiến. Những người còn lại trong nhóm thì được chăm sóc ngay tại chỗ... Hào đau đớn chạy theo cáng của Tâm, nhưng anh đã bị những viên quân y chặn lại... Hào chỉ còn biết đứng ngoài và khóc, viên trung tá, ba mình và Trọng đi tới an ủi anh, khuyên anh bình tĩnh. Nhưng Hào vẫn cứ gào khóc lên và gọi tên Tâm.
Một lúc sau, một viên quân y đi ra và báo cáo:
-" báo cáo chỉ huy, anh chiến sĩ kia đã chết trên đường đưa tới đây vì viên đạn ghim thẳng vào phổi. Còn cô gái thì cũng sắp không qua được rồi, cô ta đã bị chấn thương nặng ở não.".
Nghe tới đây, cả 3 người trong nhóm như không tin vào chính tai mình... Hào gào lên:
-" không... không.... Tâm ơi".
anh ta ngay lập tức chạy ngay vào chỗ Tâm đang nằm, ba mình và Trọng cũng chạy vào theo anh... Vào tới nơi, thì xác của Thành và Tú đã được chùm khăn trắng lên người, ba mình và Trọng vội chạy đến xác anh rồi hét lên:
-" Thành ơi, sao anh lại ngu ngốc đến như vậy chứ. Thành ơi, anh phải sống để tiếp tục chiến đấu cùng chúng tôi chứ, Thành ơi, Tú ơi, 2 người nỡ bỏ chúng tôi mà đi như vậy sao, 2 anh vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành mà, tại sao chứ, tại sao chứ..".
ở bên này, Hào đang quỳ xuống nắm tay Tâm. Anh gào lên:
-" Tâm ơi, em đừng chết mà. em đừng chết mà... em đã nói là sẽ về Việt Nam với anh mà, sao em không làm đúng theo lời hứa của mình chứ...anh yêu em, em có biết rằng anh yêu em rất nhiều không, em có biết anh luôn mong rằng có một ngày em sẽ là cô dâu, là vợ của anh, và sinh cho anh một bầy con không, em có biết không".
bàn tay Tâm khẽ động đậy, Cô khẽ mở hé đôi mắt ra rồi nhìn về phía Hào, Cô không thể nói gì được, chỉ có những dòng nước mắt đang lăn dài thấm ướt cái gối mà cô đang nằm.. Tâm nắm bàn tay của Hào lại khiến anh đau đớn hơn, Hào vội vàng hôn vào má cô rồi nói:
-" em phải sống, làm ơn, làm ơn đừng bỏ anh mà. em ơi, Tâm ơi".
Nhưng chỉ sau câu nói đó, Tâm từ từ nhắm mắt lại... bàn tay của cô cũng từ từ duỗi ra và bất động hẳn... Hào gào lên:
-" em ơi, em đừng đi mà. em ơi, sao em lại nỡ làm vậy với anh... ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử với chúng tôi như vậy... tại sao chứ..chúng tôi có làm gì sai...".
Ba mình và Trọng đã đứng sau anh nãy giờ, 2 người liền đỡ anh dậy để quân y đắp khăn lên xác Tâm. Nhưng Hào giãy nảy lên và nhào tới người Tâm ôm xác cô vào lòng, rồi hét lên điên loạn.. Tâm đã ra đi rồi, Thành và Tú cùng những người khác đã hy sinh, nhưng sự hy sinh của họ không hề vô ích. chiến dịch sau đó đã thành công trọn vẹn, quân ta đã phá vỡ hầu hết những mục tiêu trọng yếu.
Nguồn tin giải cứu cho nhóm người của ba mình là từ cô vợ câm của Hoàng, khi cô ta phát hiện chồng mình đã bị bọn polpot sát hại thì cô ta đã chạy đến địa điểm mà khi còn sống Hoàng đã chỉ dẫn cho cô. Và bên cạnh đó cũng theo những chi tiết của Tâm tiết lộ khi còn sống mà một đơn vị do Hào dẫn đầu đã cứu ba của cô thành công, Hào muốn tự mình thực hiện những mong muốn mà Tâm đã không thể thực hiện được, và cuối cùng anh đã hoàn thành tâm nguyện của người mà anh luôn yêu thương nhưng lại không thể sánh vai...
vài tháng sau đó, mọi người sau khi hoàn thành chiến dịch đã quay về báo lại cho gia đình những người đã hy sinh về sự ra đi của họ ,Ai nấy khi biết tin đều ngậm ngùi và xúc động... có người còn ngất lên ngất xuống nhiều lần vì không thể ngờ được những người chồng, người con của mình lại ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ, cái tuổi đẹp nhất của một đời người... Chiến tranh là vậy, mất mát đau thương là điều hiển nhiên... nhưng những sự hi sinh của những người lính, những chàng trai cô gái vẫn đang ngày đêm bảo vệ cho sự hoà bình của Tổ Quốc thì sẽ không bao giờ bị lãng quên, tên tuổi của họ sẽ còn sống mãi theo năm tháng.
Chia sẻ:
Chia sẻ

Đăng nhận xét