Bóng Ma Bên Bờ Ao




Vào cái độ gần 8 năm về trước, có một dịp mình được mẹ dẫn về nhà ngoại chơi, mình còn nhớ năm đó mình chỉ mới học lớp 9 thôi, nhà mình thì ở Hậu Giang, còn nhà của ngoại thì ở tận Cà Mau lận.

Khi bắt xe đi về tận nhà thì cũng gần tối rồi, thay đồ tắm rữa xong là lại được má dẫn sang nhà ông bác Năm chơi, nhà ông này cách nhà ngoại mình cũng hơn chục mét, dù là gần nhà ngoại nhưng đó lại là lần đầu tiên mình qua nhà bác Năm chơi, trong khi mẹ ngồi nói chuyện với bác thì mình mới xin phép đi vệ sinh, sẵn tham quan luôn ngôi nhà vì tính mình hay tò mò lắm.

- Mẹ ngồi nói chuyện với bác Năm nghen, con xin phép đi tiểu một tí ạ.

Nghe thế nên ông bác cũng kịp thời đáp:

- Con đi ra phía sau nhà, sẽ thấy cái ao cá nhà của bác, ngoài đấy có cái nhà vệ sinh, đi xong rồi mà muốn rữa tay thì còn trở vào trong, ngay gần bên phải của cánh cửa sau có một cái sàn nước nhỏ đó, con nhớ chưa?

- Dạ con biết rồi, bác Năm và mẹ ngồi chơi… con xin phép.

Thoạt đầu mình còn hí hửng lắm, nhưng cho đến khi mở cửa sau nhìn ra ao cá mới thấy lạnh sống lưng, vì trời tối đen như mực, đã vậy gần ngay bên ao cá lại còn có cả một bụi chuối và ba bốn cái mả, nhìn thôi đã thấy ớn rồi, nhưng mà mắc quá thì cũng ráng ra đến đó mà xả.

Trong khi vừa kéo khóa quần xuống để xả ngon trớn thì ở đâu đó mình nghe tiếng chọi đá từ bên bờ bên kia của cái ao, loáng thoáng mình còn thấy có cái bóng người mặc nguyên cây đồ bà ba màu nâu lướt ngang qua bụi chuối bên kia bờ ao nữa.

Tuy là cũng sợ ma lắm nhưng mà lúc đó chả hiểu sao cứ tỉnh bơ, đứng xả vòi sen đến ngây người ra, dù là trước mắt thấy có bóng người đứng bên bụi chuối ngoắc ngoắc tay, cho đến khi mình xả nước xong rồi mình mới trấn an bản thân lại và soi đèn qua bờ bên kia xem thử, nhưng khi soi thì lại chẳng thấy ai ngoài bụi chuối đang đu đưa theo ngọn gió, trong lòng có hơi nghi ngờ nhưng rồi mình cũng bỏ qua và quay đầu trở vào trong nhà, vừa mới quay đầu lại thì đã thấy một bà cô mặc đúng bộ bà ba nâu khi nãy, bả đứng ngay sát bên cánh cửa sau nhà ông bác Năm luôn, tự nhiên lúc đó thấy rợn rợn trong người thế nào ấy, nhưng mình vẫn lịch sự chào hỏi chứ lúc đó cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

- Thưa thím ...con mới tới, thím... chắc là vợ... của bác Năm phải không ạ?

Mình đứng một chỗ miệng run run hỏi bà thím trước mặt, nhưng bà ta không trả lời mình câu nào cả, mà chỉ nhìn mình rồi nhoẻn miệng cười, nhưng mà cái nụ cười đó vô hồn lắm, nhưng thể bà cô bị ép phải cười với mình vậy. Được đúng lúc tiếng chó ngoài hiên nhà ông bác Năm sủa lên in ỏi, làm mình cũng bất ngờ như vừa bừng tỉnh khỏi một cơn mơ kì lạ vậy, dụi mắt vài cái rồi nhìn lại thì chả thấy đâu, vậy là mình lủi thủi vào trong nhà rồi kể lại cho mẹ và bác Năm nghe, mẹ mình thì không phản ứng gì vì cứ tưởng mình hoa mắt, còn riêng bác Năm thì mặt tỏ vẻ rất là nghiêm trọng nhưng lạ là bác cũng không nói gì cả, nhưng rồi giữa cuộc nói chuyện mình vô tình nhìn lên bàn thờ thì mình mới tái xanh mặt khi nhận ra người trong bức ảnh chính là bà thím mặc bộ đồ bà ba màu nâu khi nãy.

- Bà… bà… thím… khi nãy con nhìn thấy… sau hè chính là người trên bàn thờ đó bác Năm.

Khi mình nói đến đây thì cả bác Năm và mẹ điều không khỏi giật mình, nhưng khi đã biết mình biết rồi nên bác Năm cũng nói cho mẹ và mình nghe luôn.

- Thực ra thì bà vợ tui chết cũng được một năm rồi, bả bị trượt ngã xuống ao cá mà chết đuối, đúng lúc cái hôm đó tui đi làm không có nhà, mà nhà thì lại không có ai ngoài hai vợ chồng cả, nên khi tui về nhà rồi thì đã thấy xác của bả trôi lềnh bềnh trên ao, mà khổ cái là cái ao cũng sâu nên cớ sự mới thành như vậy.

Vội hớp miếng nước trà rồi bác Năm nói tiếp:

- Cũng kể từ cái ngày bả chết thì hầu như đêm nào tui cũng nghe bả khóc ngoài sau nhà, rồi lâu lâu lại chơi trò ném đá lên nóc nhà kêu lụp bụp suốt cả đêm chẳng ngủ nghê gì được, mới đi thầy hồi vài tháng trước, nhờ thầy cúng cho mới khỏe được, nhưng lâu lâu có người lạ đến là y như rằng bả đuổi người ta đi, không cho ở lâu.

Vừa dứt lời thì trên mái hiên, tiếng đá rơi lụp bụp liên hồi, tiếng chó trước nhà thì chu mỏ lên trời mà sủa nghe đến cả đinh tai.

Sau vụ lần đó, mình và mẹ cũng tuyệt nhiên không bao giờ ghé qua nhà bác Năm chơi khi có dịp về quê ngoại nữa, nghe nói sau này bác Năm của mình cũng đi làm ăn xa và để nhà lại đó cho người ta thuê, nhưng mà người ta ở được tầm vài ngày là cũng bỏ ngang không ở nữa.


Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi KT Nguyễn
Lên Trên